(Cảm xúc về chuyến đi của đoàn công tác Hội Đông y tỉnh Bắc Ninh)
Một chiều tháng Tư, nắng trải vàng.
Chúng tôi rời Bắc, lòng xốn sang
Năm mươi năm đát nước hòa bình thống nhất
Đường miền Trung một dải thênh thang.
Dọc đường, những đoàn xe cựu binh lặng lẽ,
Tóc đã bạc, bước chân đi chầm chậm.
Về chiến trường xưa – nơi họ từng đánh đổi tuổi trẻ,
Chúng tôi im lặng… thổn thức mắt hoe hoe.
Đà Nẵng đón chúng tôi bằng biển trời xanh với nụ cười.
Những bàn tay bắt chặt – không khách sáo mà thân thương.
Hội Đông y nơi đây mang sự nghiệp gìn giữ hồn dân tộc.
Tôi đã ngồi nghe họ kể – những lương y mộc mạc,
Về từng vị thuốc Nam, từng bài thuốc tổ tiên để lại.
Ở đó có ánh sáng của niềm tin và khát vọng.
Của những người thầy thuốc lương y
Vị lãnh đạo – tuổi đã cao nhưng lòng vẫn rực cháy,
Gieo vào từng hội viên niềm tự hào và trách nhiệm.
Ngọn lửa ấy không ngừng lan tỏa và vươn xa.
Giữa biển Mỹ Khê, tôi bước chân trần lên cát,
Dạo sông Hàn, nghe sóng thì thầm những chuyện xưa.
Đêm hoa đăng Hội An, thả theo dòng nước mát.
Ca Huế- Sông Hương trầm mặc và sâu lắng,
Êm ái suốt dọc đường chuyến xe đưa.

Yêu quê hương, yêu mỗi vùng miền
Mỗi khi gặp- Đông y một nhà của Hội
Chia sẻ cho nhau bao điều kinh nghiệm.
Chuyến đi ấy không dài – Nhưng để lại nhiều ký ức.
Một hành trình – Cảm xúc mãi không quên.
NVH, ĐN- tháng 4/2025